Những kẻ khổng lồ ở Phố Wall cảnh báo về những rủi ro lớn tiếp theo cho các nhà đầu tư

Cathie Wood, Mohamed El-Erian và Scott Minerd chia sẻ quan điểm của họ về giảm phát, bất bình đẳng và an ninh mạng.

Những rủi ro mà các nhà đầu tư và nền kinh tế toàn cầu phải đối mặt là vô vàn và ngày càng gia tăng. Chúng tôi đã hỏi ba trong số những người có tầm nhìn xa nhất trong ngành tài chính rằng họ lo lắng nhất về điều gì trong vòng 5 đến 10 năm tới: Cathie Wood, người có Công ty quản lý đầu tư Ark đã thu hút hàng tỷ đô la trong năm qua sau khi các vụ đặt cược tập trung vào công nghệ của cô gây khó khăn thị trường năm 2020; Mohamed El-Erian, cố vấn kinh tế chính của Allianz SE và là nhà báo chuyên mục Bloomberg Opinion; và Scott Minerd, chủ tịch của Guggenheim Investments.

Nhận xét của họ đã được chỉnh sửa để rút bớt độ dài và làm rõ ý.

Làn sóng giảm phát

CATHIE WOOD
Người sáng lập, Quản lý đầu tư Ark

Cơ bản người ta cho rằng chúng ta đang ở trong thời kỳ lạm phát bị kích lên bởi việc gián đoạn chuỗi cung ứng. Tôi đã thấy rất nhiều thị trường và bắt đầu tham gia vào ngành này trong thập niên 70. Tôi vẫn đang ở đại học khi lạm phát hoành hành. Vậy nên tôi biết nó là gì. Và tôi thực sự tin rằng chúng ta sẽ không quay trở lại thời kỳ đó và bất kỳ ai dự trù sẵn cho nó có thể sẽ mắc phải một số sai lầm.

Thay vào đó, chúng ta nhìn thấy ba lực lượng giảm phát chính đang hình thành.

Về mặt đổi mới, ngày nay chúng ta đang ở trong một thời kỳ chưa từng có tiền lệ. Bạn phải nhìn lại điện thoại, điện và ô tô để thấy ba nguồn lực chính được hỗ trợ bởi công nghệ của đổi mới đã phát triển cùng một lúc. Ngày nay, chúng ta có năm nền tảng: giải trình tự DNA, robot, lưu trữ năng lượng, trí tuệ nhân tạo và công nghệ blockchain - tất cả đều là giảm phát.

Trong trí tuệ nhân tạo, chi phí đào tạo đang giảm 68% mỗi năm. Điều đó ý nghĩa gì? Chúng ta sẽ chứng kiến sự bùng nổ của rất nhiều sản phẩm sử dụng AI và do đó sẽ tốt hơn, rẻ hơn, nhanh hơn và sáng tạo hơn.

Ngoài ra còn có chi phí giải trình tự DNA. Để giải mã toàn bộ bộ gen đầu tiên của con người, phải mất 2,7 tỷ USD và 13 năm sức mạnh tính toán. Đó là năm 2003. Mười tám năm sau, chi phí giảm xuống còn 500 đô la và vài giờ sức mạnh tính toán. Cứ mỗi lần nhân đôi tích lũy số lượng toàn bộ bộ gen của con người được sắp xếp theo trình tự, chi phí sẽ giảm 40%.

Điều này sẽ làm thay đổi lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, giúp chúng ta nhận thấy rõ mình đang lãng phí khoản tiền chăm sóc sức khỏe nào. Và chúng tôi nghĩ rằng ngày nay chúng ta đang lãng phí hơn một nửa chi phí chăm sóc sức khỏe.

Sau đó, chúng ta có xe điện và công nghệ hệ thống pin. Đối với mỗi lần nhân đôi tích lũy số lượng xe điện được bán ra, chi phí sẽ giảm 28% cho pin, có nghĩa là chi phí xe điện sẽ giảm khoảng 15% mỗi khi chúng ta thấy doanh số bán hàng tăng gấp đôi và chúng ta đang ở giai đoạn sơ khai của doanh số bán xe điện. hiện nay. Một mục nữa là robot công nghiệp. Các chi phí cho nó cũng giảm hơn 20% cho mỗi lần tăng gấp đôi tích lũy.

Tin tốt là đây là tình trạng giảm phát tốt, gây ra sự bùng nổ trong hoạt động kinh tế, ít nhất là ở nơi mà sự đổi mới đang diễn ra.

Hệ quả của điều này là giảm phát xấu. Kể từ khi công nghệ và viễn thông sụp đổ, và cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008-2009, độ ác cảm với rủi ro trên thị trường đã gia tăng đáng kể. Rất nhiều nhà đầu tư và nhà phân tích chỉ đầu tư bám sát tiêu chuẩn của mình. Họ không muốn đi xa nhiều.

Vấn đề là sự đổi mới này sẽ phá vỡ trật tự thế giới truyền thống. Vì vậy các tiêu chuẩn ngày nay được xây dựng dựa trên những thành công của các công ty trong quá khứ. Nhưng nếu sự đổi mới mang tính đột phá đang phát triển đến mức nhanh chóng như vậy, thì sẽ có sự xóa bỏ trung gian (disintermediation) và gián đoạn (disruption). Các công ty đã học được cách làm hài lòng các cổ đông ngắn hạn - những người muốn có lợi nhuận và muốn có lợi nhuận ngay bây giờ - đã tận dụng lợi thế để mua lại cổ phiếu và trả cổ tức.

Các công ty chưa đầu tư đủ vào đổi mới sáng tạo và chúng ta sẽ chứng kiến nhiều cuộc tàn sát ngày càng gia tăng trong vòng 5 đến 10 năm tới. Vào thời điểm bắt đầu chỉ số S&P 500, tuổi thọ trung bình của một công ty là 100 năm. Chúng tôi tin rằng nó đã giảm xuống còn hơn 20 năm một chút - nhưng nó sẽ sụp đổ trong tương lai.

Chúng tôi cũng đang nhận thấy một số tín hiệu thú vị theo chu kỳ.

Giá gỗ xẻ đã tăng vọt vào năm ngoái do tất cả các hoạt động tu sửa và nhu cầu mua nhà mới ở các vùng ngoại ô. Giá đã tăng lên 1.700 đô la và bây giờ đã giảm xuống còn 600 đô. Và rất nhiều người cảm thấy điều đó thật khó tin vì nhà đất có vẻ vẫn rất hấp dẫn. Tôi nghĩ đó là một chỉ báo hàng đầu cho thấy giá có thể đã đi quá xa, quá nhanh.

Người tiêu dùng cảm thấy sức mua của họ đang đi xuống. Giá cả hàng hóa và dịch vụ đang di chuyển nhanh hơn mức tăng thu nhập. Vậy là thêm một lý do nữa khiến ta có thể thấy sự chậm lại.

Nhưng điều quan trọng hơn nữa là chuyện đã xảy ra với chuỗi cung ứng. Nếu bạn đã nhìn vào cách các doanh nghiệp được định vị như thế nào trước khi có coronavirus, họ đã hạn chế xây dựng hàng tồn kho và chi vốn trong khoảng một năm đến 18 tháng. Và lý do là cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung, người ta lo lắng, lo sợ về cuộc xung đột bùng nổ theo một cách nào đó. Khi coronavirus tấn công, các doanh nghiệp vốn đã thận trọng nay nhấn phanh khẩn cấp. Và người tiêu dùng đã làm gì? Người tiêu dùng bắt đầu - sau một tháng hoặc lâu hơn nhận các khoản thanh toán PPP (Chương trình bảo vệ tiền lương) - kích thích nền kinh tế. Họ bắt đầu chi tiêu vì tỷ lệ tiết kiệm của họ trong vài tháng trước đó đã tăng vọt.

Các doanh nghiệp đã bị động và họ vẫn đang bị động. Họ vẫn chưa thể bắt kịp. Thanh lý hàng tồn kho trong quý 2 gần đạt mức kỷ lục. Và điều tôi tin đang xảy ra hiện nay là các doanh nghiệp, để bắt kịp, đã đặt hàng gấp đôi và gấp ba. Đó là những gì đã xảy ra với giá gỗ xẻ và lý do tại sao sự sụt giảm lại nghiêm trọng đến như vậy kể từ giữa tháng Năm. Và một khi họ thấy giá giảm, họ sẽ rút lại các đơn đặt hàng đó. Vì vậy, tôi cho rằng có thể có sự sụt giảm lớn về hàng hóa và các giá cả khác khi người tiêu dùng chuyển từ tiêu dùng hàng hóa, vốn chỉ chiếm một phần ba tiêu dùng, sang tiêu dùng dịch vụ, cũng như việc các doanh nghiệp đang tranh giành nhau mạnh mẽ.

Một thế giới bất bình đẳng

MOHAMED EL-ERIAN
Trưởng cố vấn kinh tế, Allianz SE, và chủ tịch của trường đại học Queens, Cambridge

Điều khiến tôi lo lắng nhất là sự bất bình đẳng, cả trong và ngoài nước. Và đó là thứ mà thị trường tài chính gạt sang một bên và coi như một vấn đề xã hội, không thực sự là một vấn đề kinh tế hoặc tài chính. Và chúng ta đã mạo hiểm chứng kiến vấn đề bất bình đẳng tập hợp động lực. Covid đã trở thành người gỡ hòa tuyệt vời, nhưng thay vì quay trở lại điểm xuất phát của chúng ta, chúng ta hiện đang tạo ra động lực để bất bình đẳng trở nên tồi tệ hơn và có tầm quan trọng lớn hơn trong việc phá vỡ mọi thứ trong xã hội của chúng ta.

Một xã hội bất bình đẳng cao không phải là xã hội lành mạnh về kinh tế. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả đó là sự bất bình đẳng về cơ hội. Chúng tôi biết những tác động của Covid lên những người không có WiFi ở nhà, những người không có máy tính. Chúng tôi biết rằng các khu học chánh đã mất liên lạc với rất nhiều học sinh của họ và những học sinh này không chỉ trở nên thất nghiệp mà còn không đủ điều kiện để được tuyển dụng, nghĩa là mất đi một thế hệ trẻ.

Khi chúng ta dần dần quay trở lại sau Covid, hậu quả của nó tạo ra các động lực khác nhau trên khắp thế giới. Nếu bạn đang ở một quốc gia đang phát triển ngày nay, bạn không còn có thể cho rằng các công ty sẽ tìm đến bạn. Bạn ngày càng phải có trách nhiệm tìm đến nhà tuyển dụng. Và đó là một vấn đề thực sự khi giáo dục tụt hậu, khi công nghệ tụt hậu. Vì vậy, tôi lo lắng rằng chúng ta sẽ thấy quá trình khổng lồ này trở nên lớn hơn, nếu chúng ta không cẩn thận.

Chúng ta đang xem một bộ phim bi thảm ở ngôi thứ nhất và sau đó Covid đến và nhấn tua nhanh. Đầu tiên, nó làm trầm trọng thêm tình trạng bất bình đẳng giàu nghèo vì phản ứng với Covid có bao gồm việc Cục Dự trữ Liên bang bơm thanh khoản lớn để tăng giá tài sản. Và ai là người sở hữu tài sản? Đó là người giàu. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào những gì đã xảy ra, những người ở phần trên của tháp phân bố tài sản giờ khá giả hơn nhiều so với trước Covid. Nhưng ở đáy tháp, điều đó đã không xảy ra.

Hãy nghĩ đến những người có công việc bị thay thế bởi bước tiến lớn tới số hóa, những người ngay từ đầu đã không có tài sản tài chính và không được hưởng lợi từ những gì xảy ra với giá tài sản. Ngoài ra, họ đang hy vọng mua được một căn nhà và chúng đã bị định giá quá cao trong thị trường nhà ở. Như vậy, đột nhiên cả của cải và thu nhập thực tế lẫn tiềm năng đều giảm.

Thêm vào đó, nếu họ thất nghiệp, đột nhiên sẽ có sự chênh lệch kỹ năng. Có số lượng vị trí tuyển dụng kỷ lục mà thị trường lao động không thể kết nối với người lao động. Và sau đó bạn nhận được cái mà các nhà kinh tế học gọi là cân bằng nhiều điểm: một kết quả xấu, không dẫn đến sự đảo ngược trung bình, mà là khả năng cao dẫn đến một kết quả thậm chí còn tồi tệ hơn.

Chúng tôi đã biết nó trông như thế nào vì chúng tôi đã trải qua nó. Về khía cạnh kinh tế, có vẻ như tổng cầu không đủ, một cách nói hoa mỹ rằng khi người giàu thu nhập nhiều hơn và của cải nhiều hơn, họ chi tiêu ít hơn. Người nghèo có xu hướng tiêu dùng nhiều hơn. Vì vậy, nếu thu nhập và của cải gia tăng đều thuộc về người giàu, thì bạn sẽ gặp vấn đề về nhu cầu, có nghĩa là bạn sẽ gặp vấn đề về tăng trưởng.

Và chúng ta đã có một thời kỳ được gọi là đình trệ kinh niên, và điều mà các đồng nghiệp của tôi và tôi gọi là bình thường mới, nơi chúng tôi nhận được mức tăng trưởng thấp và không đầy đủ. Chúng tôi biết nó trông như thế nào. Chúng tôi biết những hậu quả xã hội. Đó là chiến tranh văn hóa. Đó là sự xa lánh. Đó là sự thiệt thòi. Điều đó không tốt cho xã hội. Nó ăn mòn kết cấu của xã hội.

Chúng tôi biết nó trông như thế nào về mặt chính trị. Mọi người sẽ trở thành cử tri của một vấn đề duy nhất, và những cử tri của một vấn đề duy nhất có thể bị thu phục bởi đủ thứ. Không có gì ngạc nhiên khi chúng tôi nhận thấy sự gia tăng chủ nghĩa dân túy trên toàn thế giới. Và sau đó nó có nghĩa là một thế giới kém bình đẳng hơn. Bạn biết đấy, tôi lớn lên quan tâm đến các nước đang phát triển, và trong nhiều thập kỷ gần như một sự thật được chấp nhận - không phải là một giả thuyết, gần như là một sự thật được chấp nhận - rằng những nước này sẽ trở thành một với các nền kinh tế tiên tiến.

Biết sao không? Hiện tại chúng ta đang chứng kiến hiện tượng phân kỳ. Và tôi nghi rằng sự phân kỳ này không phải là ngắn hạn. Vì vậy, chúng ta có thể sống trong một thế giới kém bình đẳng hơn, hay nói thẳng ra là một thế giới bất bình đẳng hơn nhiều. Và điều đó gây ra vấn đề cho việc điều phối chính sách kinh tế toàn cầu, sự phụ thuộc giữa các nước, nhập cư. Ý tôi là, tôi có thể nói mãi không ngừng. Vậy nên nó có vấn đề. Chúng tôi đã từng nếm trải và không hoàn toàn thích hương vị đó, nhưng nó có thể trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Giấc mơ Mỹ hoàn toàn xoay quanh việc nắm bắt những cơ hội tuyệt vời và có khả năng thăng tiến trên nấc thang thu nhập. Có một quan điểm đúng đắn rằng bất bình đẳng có thể khuyến khích mọi người làm việc chăm chỉ hơn, để làm tốt hơn, nhưng sẽ đến thời điểm khi nó chuyển từ huyến khích mọi người làm những điều tốt đẹp đến thực sự làm giảm không chỉ hạnh phúc kinh tế mà còn cả hạnh phúc xã hội và chính trị.

Tôi không nghĩ giấc mơ Mỹ đã chết. Tôi nghĩ nó khó đạt được hơn. Nếu bạn không được đào tạo phù hợp để bắt đầu, nếu bạn không có một bộ tài sản để bắt đầu, thì bạn đang nhìn một đường cong dốc hơn nhiều và đây là vấn đề thực sự đối với quá nhiều người.

Đơn thuốc là đầu tư vào cơ sở hạ tầng về con người và vật chất. Đó là về việc cho phép mọi người làm nhiều hơn và làm tốt hơn. Đó là về việc cung cấp cho mọi người những cơ hội chuyển đổi. Nó bắt đầu ở độ tuổi rất sớm, trước tuổi mẫu giáo, cho những trí não nhạy bén tiếp xúc với nền giáo dục và các cơ hội đầy thú vị. Nó tiếp tục diễn ra trong suốt cấp trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, làm cho các trường đại học ưu tú dễ tiếp cận hơn với những người xứng đáng ở đó nhưng có thể bị cản trở vì họ đến từ vùng yếu thế hoặc vì cha mẹ của họ chưa bao giờ được học hành.

Có rất nhiều điều có thể được thực hiện. Về cơ bản, đó là đặt câu hỏi: "Làm cách nào để chúng tôi khiến các nguồn lực, con người và vật chất, trở nên toàn diện hơn và hiệu quả hơn?"

Tin tặc tràn lan

SCOTT MINERD
Chủ tịch, Guggenheim Investments

Rủi ro số 1 là tính bền vững của hệ thống thanh toán toàn cầu. Và tôi chọn từ bền vững thay vì từ dễ bị tổn thương, bởi vì chìa khóa thực sự ở đây là giữ cho hệ thống thanh toán toàn cầu hoạt động và chúng ta đã có rất nhiều vụ hack, tấn công khủng bố, sự cố Đường ống Thuộc địa. Có vẻ như hệ thống thanh toán của thị trường tài chính rất dễ bị tấn công - và không chỉ ở Hoa Kỳ, mà còn ở Châu Âu.

Cái tôi đang nói đến là những thứ như Fedwire, nơi tiền của các ngân hàng được chuyển qua tức thì. Nhưng cũng có những thứ như DTCC, SWIFT, Euroclear. Tôi có thể kể mãi không hết. Và nếu có một cuộc tấn công đồng bộ, về cơ bản chúng ta sẽ khiến thị trường tài chính toàn cầu sụp đổ. Phản ứng đầu tiên có thể là giá chứng khoán sẽ giảm, và thứ hai là chúng ta có thể sẽ phải đóng cửa tất cả các sàn giao dịch trên thế giới để tìm cách khôi phục hệ thống thanh toán toàn cầu.

Điều khiến tôi khó chịu về hệ thống thanh toán toàn cầu là, tôi nghĩ rằng không nước nào tập trung vào nó. Và điều này thực sự đòi hỏi một mức độ hợp tác quốc tế cao. Nó cần một cái nhìn vĩ mô thực sự, có nghĩa là cần phải có ai đó hoặc một nhóm người nào đó xem xét mọi thứ liên kết với nhau như thế nào và các điểm yếu tiềm ẩn ở đâu.

Tôi nghĩ xác suất [nó xảy ra] là rất cao. Chắc chắn trên 50%. Có lần tôi bị chỉ trích là thực ra tôi đang đánh động những kẻ khủng bố và các chính phủ khác biết cách để tấn công chúng tôi. Nhưng khả năng cao là bọn khủng bố đã nghĩ về chuyện đó rồi.

Với Fed, khi tôi nói chuyện với họ, họ không thực sự bình luận về điều đó. Và có hai cách giải thích cho điều đó: Họ chỉ không nghĩ rằng nó nghiêm trọng đến mức đó hoặc họ tin rằng nó nghiêm trọng đến mức họ không thực sự muốn nói bất cứ điều gì. Như chúng tôi đã phát hiện ra với lưới điện, một lỗ hổng là hệ thống chưa đủ cứng và chúng tôi cần phải tăng cường nó vì lý do bảo mật. Hệ thống thanh toán cũng giống như vậy. Mặc dù Fedwire đã được hiện đại hóa theo thời gian, nhưng nó vẫn được xây dựng trên cơ sở hạ tầng rất cũ.

Chúng ta cần hợp tác quốc tế để đánh giá rủi ro và tìm ra cách để củng cố hệ thống tồn tại trong ngắn hạn và về lâu dài, hiện đại hóa nó. Chuyển giao đối ứng thanh toán (Delivery vesus payment), đó là cách tiêu chuẩn mà chúng ta đã phân phối chứng khoán trong 100 năm, ở cùng thời đại với chúng ta, thật nực cười. Không có lý do gì mà việc thanh toán không thể diễn ra ngay lập tức.

Nhưng điều đó sẽ cần một thế hệ công nghệ mới và cho dù đó là blockchain hay bất cứ thứ gì, nó cần được hiện đại hóa. Nhưng trong ngắn hạn, các ngân hàng trung ương, các sàn giao dịch, v.v. cần phải xem xét kỹ hệ thống của họ, không chỉ hệ thống của họ, mà còn về tính liên kết của hệ thống và mức độ an toàn của liên kết đang được thực hiện đó. Không chỉ từ quan điểm là nó bị gián đoạn, mà vì bạn đang gửi thông tin qua ether, liệu nó có thể nào bị chuyển hướng đến một nơi nào khác không.

Rõ ràng là Internet dễ bị tấn công, phải không? Một trong những nhận xét mà tôi đưa ra với mọi người về tiền điện tử không gian mạng nói chung là: Tại sao tôi cần giao dịch thông qua internet? Tại sao tôi không thể nhắn tin cho bạn?

Có nhiều cách khác để chuyển mọi thứ qua ether, phải không? Vậy nếu lấy tiền điện tử làm ví dụ, điểm yếu là nó kết nối với internet. Ngay cả khi blockchain là mãi mãi, hoàn hảo và vững chắc và không ai có thể ăn cắp từ nó - điều đó là không đúng – thì chỉ cần kéo sập internet là xong.

Chính phủ Hoa Kỳ sẽ đóng một vai trò rất lớn trong việc [tạo ra một hệ thống mới] chỉ vì chúng ta là trung tâm tài chính của thế giới. Tuy nhiên, để dẫn lời Winston Churchill, chính phủ Hoa Kỳ sẽ luôn làm điều đúng đắn sau khi đã áp dụng mọi phương án khác. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng họ sẽ hướng đến điều đó ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng sẽ có rất nhiều bản vá.

  Ý kiến bạn đọc

Danh mục dịch vụ

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây